Đà Lạt - xứ của cái lạnh,của mưa,của sương,của nỗi buồn…
Giữa những lo toan bộn bề của cái thành phố tám triệu con
người này,đôi khi ta cũng thèm lắm một lần được “sống thật chậm”…
Giữa cái nắng nóng gay gắt 39 độ C của tháng Tư,ta thèm hít
thật sâu mùi hơi sương lạnh ngắt,ta thèm lắm một hơi mát bao quanh da thịt
ta,thấm vào trái tim ta để làm dịu đi những cơn nóng giận tưởng chừng như sắp
làm ta đổ gục vì mệt mỏi.
Giữa lúc này đây,ta thèm một lần được trở lại nơi ấy – xứ của
hoa,xứ đất lạnh mà 117 năm về trước bác sĩ Alexandre Yersin đã run rẩy đặt lên
những bước chân đầu tiên.Nơi đó,từng một thời ấp ôm giùm ta một kỷ niệm vụng về
của cái tuổi chớm lớn.Nhớ lắm,Đà Lạt ạ…!

Nhớ Đà Lạt của những ngày sương giăng gió lạnh
Ai cũng nghĩ đến Đà Lạt là để du lịch,là để chụp vài tấm
hình,là ngắt một ngánh thông,bẻ một cành hoa về làm kỷ niệm nhưng đối với những
ai trót để nơi này ở một góc trong tim mình thì đến và đi cốt chỉ để lại một dấu
chân mà thôi…..
Mỗi lần bắt xe từ Thành phố Hồ Chí Minh lên Đà lạt,lên xe cứ
đánh một giấc cho tới khi thấy hơi se se lạnh là bỗng giật mình tỉnh giấc vì
biết rằng đã gần đến Đà Lạt rồi.
Hầu như trên Đà Lạt lúc nào cũng chuyễn mưa.Mỗi khi trời
chuyển mưa thì muồn lắm.Thật khó có thể cầm lòng khi thấy cảnh núi non hùng vĩ
như thế này nhưng ám một bầu không khí buồn đến nao lòng : cái u ám của núi
đồi,cánh lạnh lẽo của con đường và cái cô quạnh của cuộc sống nơi đây.Hơi ấm của
con người không đủ để làm ấm lại những con đường luôn chìm vào hư ảo như thế
này.
Và rối trời cũng mưa.Người ta nói mưa Đà Lạt buồn lắm quả
không sai,nhất là những cơn mưa nhỏ rả rích đủ làm ướt mặt đường.
Đôi khi,những cơn mưa bướng bỉnh của đất Sài Gòn làm ta nhớ
đến heo hắt những con đường ướt sũng mưa của Đà Lạt.Những con đường đã vắng vẻ
ướt những nước lại bị phủ quanh bởi làn hơi sương dày đặc làm cho Đà Lạt xứ đã
buồn nay còn thêm quạnh quẽ.Cái lạnh quanh năm của khí hậu vốn dĩ nơi đây cộng
thêm cái lạnh của những cơn mưa phùn rỉ rả làm lòng ta se lại,thấy nhớ làm sao
một cái gì đó mà ta khó có thể định hình đặt tên được…
Con đường bé nhỏ,ngỏ vắng xôn xao ướt mưa làm ta muốn lắm một
lần được đặt bàn chân lang thang trên những con đường này…
Đúng là đối với thành phố cao nguyên cao hơn 1500m so với mực
nước biển này thì,tìm một ngày “không – u - ám” thật khó biết bao.Mây đen luôn
hiện diện và muốn tìm chút nắng sau cơn mưa thì chỉ có thể vào lúc này nhưng
những tia nắng yếu ớt khó có thể làm ấm lại rừng già kia,tuy vậy,lòng người đi
xa tìm đến với cao nguyên có cơ hội để ấm áp một chút!
“Nắng chiếu lưng chừng đồi…nắng chập chờn đỉnh núi…”
Đất Đà Lạt nổi tiếng là âm u và buồn.Không chỉ buồn trong cơn
mưa mà vùng đất này còn hoang sơ,âm u bởi sương mù vây quanh,kín cả lối về,làm
“mờ nhân ảnh”…
Trời tờ mờ sáng.Ngày mới đang dần hiện ra nhưng thành phố
chẳng muốn thức giấc một chút nào.Chỉ muốn rúc vào trong chăn co ro them một
chút nữa thôi.Trời hãy còn lạnh lắm…
Rồi ngày mới đến.Ngày mới luôn bắt đầu trong cái lạnh đến tê
người.Người ta chỉ còn biết tìm hơi ấm bằng cách áp má vào ly cà phê nóng buổi
sáng và cứ thế bắt đầu cho một ngày lại đến…

Đà Lạt của hoàng hôn
Có những cái thật giản đơn nhưng đôi khi nó làm ta ấm cúng
lắm…!
Không phô trương,không ầm ĩ,không kiểu cách,không phải
Highlands,không phải Gloria Jean cũng chẳng phải quán cá phê sang trọng đất Sài
Thành nào,tất cả đơn giản chỉ là “một trà,một tách,một phin” đã đủ thi vị.Cái
cách mà người Đà Lạt bắt đầu ngày của họ thật giản đơn như vậy chứ không ồn ào
như cái cách “đi cà phê” của một số ít dân thành thị đua chen.
“Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ/Màu lam tím Đà Lạt
sương phủ mờ…”.Ừ thì Đà Lạt hoàng hôn phủ lên nó màu của lam tím đấy nhưng cái
lam tím không phải của sương mà đó là dấu vết đã qua của một cơn mưa.Cơn mưa đi
qua và tất cả chỉ còn lại ướt át.Bạn có thể ghét cay ghét đắng ‘vì cứ mưa hoài…”
nhưng một số khác lại xem việc để cho những hạt mưa nhỏ tát nhè nhẹ vào mặt lấy
làm thích thú lắm.Mưa ngâu diệu nhẹ làm phai trên khuôn mặt ta những dấu vết của
phiền não,của ưu tư,của những hạt bụi “khó chịu” cứ dai dẳng bám theo ta.Mưa
tràn qua thành phố xóa hết những muôn phiền của ngày cũ.Chiều mưa,sẽ không
buồn,mà lại lạ,rất lạ…
Trăng ở đâu muôn đời thì vẫn thế nhưng nhìn trăng từ
bất-kì-một-nơi-nào-đó giữa lòng Đà Lạt thì thấy nó thi vị biết bao!
Và rồi cũng khép lại.Hơi thở của thành phố quá ư lãng mạn này
nhạt dần khi màn đêm buông xuống,nhạt nhòa trong cái mờ ảo của những tấp nập im
ắng và cũng nhạt nhòa trong tâm trí lãng đãng của những kẻ đã vô tình ghé qua
nơi đây...