Đà Lạt có hồ Xuân Hương cũng như Huế có Ngọ Môn, như Việt Nam có chiếc áo dài
vậy… Chính hồ Xuân Hương đã góp phần khoát lên cho Đà Lạt một vẻ thanh bình
nhưng thanh lịch. Cả thành phố Đà Lạt nhẹ nhàng ôm lấy xung quanh hồ, xung quanh
xa xa là những hàng thông, những bãi cỏ thoai thoải, những người câu cá, và
những đôi tình nhân ngồi tựa vào nhau thả mình theo cái lặng yên của mặt hồ.

Mênh mang sóng nước
Có lẽ cũng vì cảm nhận được cái khung cảnh lãng mạng ấy mà thi sĩ Hàn Mạc Tử
đã dành những vần thơ thật đẹp cho riêng nơi đây:
Ai hãy lặng thinh chớ nói nhiều
Để nghe dưới nước đáy hồ reo
Để nghe tơ liễu rung trong gió
Và để nghe trời giải nghĩa yêu
Đây là những bức ảnh tôi chụp được hôm rồi khi một mình lang thang vào buổi
sáng tinh sương, với tôi đó như là một thú vui, và dẫu đã hàng trăm lần đến Đà
Lạt trên những chuyến xe đêm và lang thang trên những con đường vắng của hồ Xuân
Hương vào buổi sáng để đón bình minh, nhưng cứ mỗi lần tôi là lại thấy thêm một
nét đẹp của hồ Xuân Hương, của Đà Lạt.

Tôi đến Đà Lạt khi trời còn tối, bên trên là cả một bầu trời đầy sao
mà nếu ở Sài Gòn có lẽ không bao giờ thấy.

Bình minh bắt đầu lên

Một chú ngựa thong thả gặm cỏ bên hồ.